Lão Hạc thổi bụi đầu tip, bóp ống nhiễu giọt romio salt dừa còn lắng dưới đáy chai, mắt đăm chiêu nhìn xa. Tôi sang thứ này và bỏ hẵn điếu vài niên nay.
Tôi đã mời lão vape trước đó. Nhưng lão không nghe…
– Ông giáo mần trước đi…
Lão đưa tôi cây pod..
– Tôi xin cụ…
Tôi cầm lấy Xlim, ngó lướt qua 1 tí. Tôi rít một ngụm sâu, ngấm quá rồi mới đặt lại vào tay lão. Lão giữ lấy, nhưng chưa siết vội. Lão cầm lấy pod, cầm luôn cả lọ salt dừa và bảo:
– Có lẽ tôi bán nốt Xlim này, ông giáo ạ!
Lão thả chai juice, siết một hơi thật dài. Tôi vừa thở khói, vừa gà gà đôi mắt của người say. Tôi nghe câu ấy đã nhàm. Tôi lại biết rằng: chẳng bao giờ lão bán cây pod đâu. Con xlim tuy không phải thượng vàng nhưng với khả lên vị của nó, khó cây nào qua được, nó lại là con nhà nòi của Bá oxva. Vả lại, có bán thật nữa thì đã sao ? Làm quái gì một con pod mà lão có vẻ băn khoăn quá thế, lão nghĩ Favostix của tôi chỉ là đồ bỏ sao.
Lão hút xong, đặt Xlim xuống, quay ra ngoài, thở làn khói mịn. Sau một hơi salt nic dài, óc người ta tê dại đi trong một nỗi đê mê nhẹ nhõm, một phần cũng nhờ chai dừa bắt vị khá đầm. Tôi cũng thích Romio, ai nghĩ nó là hàng của Bá Tàu mà bỏ qua thì đáng tiếc vì đã chủ quan quơ đũa nắm. Juice Romio lên vị trung thực, nó như thứ trái cây mà chũng ta từng ăn. Tôi đã từng kinh qua steam work dưa hấu hay cả đậu xanh tokyo. Thú thực, thẩm dưa hấu nghe như kẹo ngọt có chút mùi mê lần (melon), bình đậu xanh cũng chả đánh lên được tầng vị nào, lại the một cách không cần thiết.
Nhìn sang lão, tôi cũng ngồi lặng lẽ. Tôi nghĩ đến mấy con pod quý của tôi. Hồi tháng trước bị ốm nặng ở Sài Gòn tôi bán gần hết cả áo quần, nhưng vẫn không chịu bán cho ai cây Flame. Khi về quê, hành lý chỉ vẻn vẹn có một cái va-ly đựng toàn pod mà tôi thích. Ôi những cây pod rất nâng niu! Tôi đã nguyện giữ chúng suốt đời, để lưu lại cái kỷ niệm một thời phê pha, hăng hái và tin tưởng tương lai cao vọng: cái lần mở cây Vilter, chưa kịp tiếp juice, tôi đã thấy bừng lên trong lòng sự háo hức mãnh liệt, tôi mang nó về vì mãi nhớ cái ngọt thơm của matcha nhà balmy được nếm ké của lũ bạn. Nhưng đời người ta không chỉ dùng mỗi pod system. Mỗi lần cùng đường đất sinh nhai, hết đầu hết tinh, và bán hết mọi thứ rồi, tôi lại phải bán đi một ít pod của tôi và mua dùng đỡ pod 1 lần. Sau cùng chỉ còn có 4 cây, tôi nhất định, dù có phải chết cũng không chịu bán. Tôi vẫn còn nhớ như in tên của tụi nó:
Con Ares là đứa đầu tiên khai sáng cho tôi, tôi đổi 3 thùng mì tôm để mang nó về, thời điểm đó nó là nhất.
Cho đến khi tôi có được Minican, nó có thể dùng lâu hơn trước khi phải tiếp lượng năng. Khi đâm và châm cũng dễ dàng hơn con res. Đương nhiên nó cứng đầu hơn và lâu bị khét như Ares. Cái quan trọng hương vị cũng không khác nhau là bao, đó thực sự là vấn đề. Tôi không cần bất kỳ thứ khác nào ngoài hương vị phải tới nơi của gió khói.
Tôi đã từng nghĩ Vilter có lẽ là chân lý. Tôi thích phê pha với vị ngon, tôi yêu hương vị của pod 1 lần nhưng chúng khá ngốn ngân lượng khi thường dùng. Tôi lại hoàn toàn không muốn thứ freebase nhạt nhẽo. Thời điểm đó, tôi thật sự thần thành vilter hơn bao giờ hết.
Cho đến khi gặp Favo, ý tôi là Favostix. Tôi hay bị liếu lưỡi khi đọc đúng tên nó nên tôi vẫn tự hạn chế. Và đó cũng là thứ mà tôi cho là điều tuyệt vời nhất. Đến giờ tôi vẫn bên cạnh nó như đôi bạn chí cốt. Favo rất đầm, nó sinh ra là để chơi salt. Cảm giác một kéo thật bí, hương khói mịn và lên đến nấc vị cuối cùng khiến một người khó tính như tôi cũng cảm thấy bơ phết. Hơn nữa, nó, cái đầu pod bền vô cùng. Tôi chưa bao giờ bỏ nó trước ngày thập tứ.
Ấy thế mà tôi cũng bán, tôi bán hết chỉ chừa mỗi con Favostix ! Mới cách đây có hơn một tháng thôi, lúc hội thánh con giời thúc đẩy lệnh cung toả, tất cả 16 thị chỉ được ở nhà… Lão quý con Xlim của lão đã thấm vào đâu với tôi quý 3 cây pod của tôi…
Tôi nghĩ thầm trong bụng thế. Còn lão Hạc, lão nghĩ gì? Đột nhiên lão bảo tôi:
– Này! Thằng cháu nhà tôi, đến một năm nay, chẳng có giấy má gì đấy, ông giáo ạ!
– Con Xlim là của cháu nó để lại đấy chứ!… Nó mua về, định để đến lúc cưới vợ thì mới đổi…
Ấy! Sự đời lại cứ thường như vậy đấy. Người ta đã định rồi chẳng bao giờ người ta làm được. Hai đứa mê nhau lắm. Bố mẹ đứa con gái biết vậy, nên cũng bằng lòng gả. Nhưng họ thách nặng quá: nguyên tiền mặt phải 1 triệu bạc, lại còn dotstick AIO, cả chai D21… cả cưới nữa thì mất đến cứng vài triệu bạc, lão không lo được. Ngay mấy hôm sau, nó ra tỉnh đến sở mộ phu, đưa thẻ, ký giấy xin đi làm ở đồn Juice 5 Vape…
Lão rân rấn nước mắt, bảo tôi:
– Trước khi đi, nó còn cho tôi con xlim, ông giáo ạ! Chả biết nó gửi thẻ xong, vay trước được mấy đồng, mà đưa về cho tôi con Xlim này. Nó đưa cho tôi mà bảo: “Con biếu thầy để thỉnh thoảng phê pha; xưa nay con ở nhà mãi cũng không nuôi được bữa nào, thì con đi cũng chẳng phải lo; con đi chuyến này cố chí làm ăn, bao giờ có bạc triệu con mới về, không có tiền, sống mà không cầm được dotmod ở cái làng này, nhục lắm!…”.
Bây giờ thì tôi hiểu tại sao lão không muốn bán con Xlim của lão. Lão chỉ còn một mình nó để làm khuây. Vợ lão chết rồi. Con lão đi bằn bặt. Già rồi mà ngày cũng như đêm, chỉ thui thủi một mình thì ai mà chả phải buồn? Những lúc buồn, không có con Xlim làm vài hơi thì vật lão khổ. Lão gọi nó là Slimz như tên một con AD late game mà lão thích cầm đi rừng.
– Lão tự vấn. Cậu có nhớ bố cậu không? Hả cậu Xlim? Không biết cuối năm nay bố cậu có về không? Nó mà về, nó cưới vợ, thì nó thanh lý cậu. Liệu hồn cậu đấy!
Thấy lão sừng sộ quá, con xlim bật until. Nhưng lão vội nắm lấy nó, ôm đầu nó, đập nhè nhẹ vào lưng nó và dấu dí:
– À không! À không! Không thanh lý cậu Xlim đâu nhỉ!… Cậu Xlim của ông đỉnh lắm! Ông không cho bán… Ông để cậu lại ông chơi…
– Thì ra cậu Xlim cậu ấy ăn khỏe hơn cả tôi ông giáo ạ. Mỗi ngày cậu ấy ăn 10 miu, bỏ rẻ cũng mất hào rưỡi, hai hào đấy. Cứ mãi thế này thì tôi lấy tiền đâu mà nuôi được ?
Lão ngắt lại một chút, rồi tắc lưỡi:
– Thôi thì bán phắt đi! Đỡ được đồng nào, hay đồng ấy. Bây giờ tiêu một xu cũng là tiêu vào tiền của cháu. Tiêu lắm chỉ chết nó. Tôi bây giờ có làm gì được đâu?
Hôm sau lão Hạc sang nhà tôi. Vừa thấy tôi, lão báo ngay:
– Xlim đi đời rồi, ông giáo ạ!
– Cụ bán rồi?
– Bán rồi? Họ vừa bắt xong.
Lão cố làm ra vẻ vui vẻ. Nhưng trông lão cười như mếu và đôi mắt lão ầng ậng nước, tôi muốn ôm choàng lấy lão mà òa lên khóc. Bây giờ thì tôi không xót dăm 3 cây pod của tôi quá như trước nữa. Tôi chỉ ái ngại cho lão Hạc. Tôi hỏi cho có chuyện:
– Thế nó qua tận nơi lấy à?
Mặt lão đột nhiên co dúm lại. Những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc…
– Khốn nạn… Ông giáo ơi! Nó không chịu tôi ship! Nó thấy tôi đăng nhiều group thì inbox, ngã giá mừng thầm. Tôi vừa châm juice. Vừa vape hơi đầu thì thằng Mục nấp trong nhà. Tóm lấy rồi dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chỉ loay hoay test tới test lui. Chúng nó bảo phải như thế mới đảm bảo không bị tôi lừa.
– Chẳng kiếp gì sung sướng thật, nhưng có cái này là sung sướng: Bây giờ cụ ngồi xuống phản này chơi, tôi đi lấy con Favo, nấu một ấm nước chè tươi thật đặc; ông con mình ăn miếng bánh, uống miếng chè, rồi vape… Thế là sướng.
– Vâng! Ông giáo dạy phải! Đối với chúng mình thì thế là sung sướng.
– Thế là được, chứ gì? Vậy cụ ngồi xuống đây, tôi đi luộc khoai, nấu nước.
– Nói đùa thế, chứ ông giáo cho để khi khác?…
– Việc gì còn phải chờ khi khác?… Không bao giờ nên hoãn sự sung sướng lại. Cụ cứ ngồi xuống đây! Tôi làm nhanh lắm…
Lão chưa bao giờ thử cây Favo của tôi, lão luôn tự tin con Xlim là trùm cuối và luôn mời tôi trước mỗi khi họp bàn như một cách để thể hiện sự trên cơ. Tôi biết con Favo không thể chỉnh công suất chỉ với 1 nút, lại còn không chỉnh lỗ gió được. Nhưng tôi chắc chắn ràng con Favo lên vị chỉ có thể ngang hoặc hơn thỏ Xlim nhà lão. Và thú thật, giữa 2 cái đầu chưa biết đứa nào sẽ dùng được lâu hơn.
Hết tập …